Thơ học trò
Tuổi học trò
Rất nhiều thơ ca ngợi tà áo trắng
Như mây bay trên bầu trời lãng đãng
Rợp sân trường như bầy cừu ngoan ngoãn
Thật ngoan hiền những tà áo trinh nguyên.
Rất nhiều thơ ca ngợi mái tóc dài
Lúc tan trường như suối chảy bờ vai
Nhịp xe quay cùng mái tóc bay bay
Vờn rất nhẹ đôi vai tròn e ấp.
Và mỗi ngày, từ trên cửa sổ cao
Nhìn những chiếc xe xinh xinh nhẹ lướt
Tà áo trắng, mái tóc huyền, lần lượt
Nối nhau qua như nhịp thở thời gian.
Thời gian qua có giữ lại được cả ?
Tuổi học trò hồn nhiên trong sáng quá
Cuộc đời rồi sẽ mỗi người một ngã
Biết ai qua cầu ? Biết ai vấp ngã ?
Tuổi hồn nhiên quý báu biết bao nhiêu
Em sống trọn những ngày còn đi học
Em ấp yêu từng trang giấy lấm mực
Kỷ niệm về sau, khi đã vào đời
Tác giả: Thanh Lan
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bài Thơ Áo Trắng
Áo trắng đâu rồi, áo trắng ơi ?
Còn mây răng sún ở bên trời
Còn trăng cong cớn me chua ấy
Còn tối tan trường ai bám đuôi .
Áo trắng đâu rồi, áo trắng đây
Gió kia mười bẩy có khi gầy
Ngôi sao trứng cá còn e ấp
Nắng dậy thì ai mắt chớm ngây .
Áo trắng nhìn gương ngỡ nhỏ nào
Trời xanh đẹp quá chợt làm cao
Bạn trai ngồi cạnh thành cây sậy
Chạm mặt vờ quay chẳng dám chào .
Ngoảnh lại còn mây áo trắng bay
Thời gian tình bạn vẽ lông mày
Trái tim đừng bẻ ô mai sớm
Sợ dấu môi hồng phai gió may .
Tác Giả: Trần Mạnh Hào
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới Thu Mưa
Một mình đi dưới thu mưa
Quẩn quanh lạc lối đường xưa đâu rồi
Tôi đi tìm lại... chính tôi
Thuở hồn nhiên dưới khung trời tuổi hoa
Xòe tay hứng giọt mưa sa
Tuổi mong mưa đã nghìn xa không về
Dù nghiêng che mái tóc thề
Buồn se lạnh bước chân lề phố xưa
Một mình đi dưới thu mưa
Tôi đi tìm lại lời thơ tình đầu
Trách thời gian vội qua mau
Để câu lục vội quên câu bát chờ
Tôi đi tìm lại ước mơ
Thuở hờn giận rất vu vơ ngọt ngào
Tôi đi như thể chiêm bao
Bước ngu ngơ nhớ xiết bao một người
Đành thôi đã hết thật rồi
Phố xưa mưa trắng một trời lãng quên
Nhớ thương như sóng duềnh lên
Nghe thu mưa gọi thấm tên một người
Tuổi học trò
Rất nhiều thơ ca ngợi tà áo trắng
Như mây bay trên bầu trời lãng đãng
Rợp sân trường như bầy cừu ngoan ngoãn
Thật ngoan hiền những tà áo trinh nguyên.
Rất nhiều thơ ca ngợi mái tóc dài
Lúc tan trường như suối chảy bờ vai
Nhịp xe quay cùng mái tóc bay bay
Vờn rất nhẹ đôi vai tròn e ấp.
Và mỗi ngày, từ trên cửa sổ cao
Nhìn những chiếc xe xinh xinh nhẹ lướt
Tà áo trắng, mái tóc huyền, lần lượt
Nối nhau qua như nhịp thở thời gian.
Thời gian qua có giữ lại được cả ?
Tuổi học trò hồn nhiên trong sáng quá
Cuộc đời rồi sẽ mỗi người một ngã
Biết ai qua cầu ? Biết ai vấp ngã ?
Tuổi hồn nhiên quý báu biết bao nhiêu
Em sống trọn những ngày còn đi học
Em ấp yêu từng trang giấy lấm mực
Kỷ niệm về sau, khi đã vào đời
Tác giả: Thanh Lan
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bài Thơ Áo Trắng
Áo trắng đâu rồi, áo trắng ơi ?
Còn mây răng sún ở bên trời
Còn trăng cong cớn me chua ấy
Còn tối tan trường ai bám đuôi .
Áo trắng đâu rồi, áo trắng đây
Gió kia mười bẩy có khi gầy
Ngôi sao trứng cá còn e ấp
Nắng dậy thì ai mắt chớm ngây .
Áo trắng nhìn gương ngỡ nhỏ nào
Trời xanh đẹp quá chợt làm cao
Bạn trai ngồi cạnh thành cây sậy
Chạm mặt vờ quay chẳng dám chào .
Ngoảnh lại còn mây áo trắng bay
Thời gian tình bạn vẽ lông mày
Trái tim đừng bẻ ô mai sớm
Sợ dấu môi hồng phai gió may .
Tác Giả: Trần Mạnh Hào
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới Thu Mưa
Một mình đi dưới thu mưa
Quẩn quanh lạc lối đường xưa đâu rồi
Tôi đi tìm lại... chính tôi
Thuở hồn nhiên dưới khung trời tuổi hoa
Xòe tay hứng giọt mưa sa
Tuổi mong mưa đã nghìn xa không về
Dù nghiêng che mái tóc thề
Buồn se lạnh bước chân lề phố xưa
Một mình đi dưới thu mưa
Tôi đi tìm lại lời thơ tình đầu
Trách thời gian vội qua mau
Để câu lục vội quên câu bát chờ
Tôi đi tìm lại ước mơ
Thuở hờn giận rất vu vơ ngọt ngào
Tôi đi như thể chiêm bao
Bước ngu ngơ nhớ xiết bao một người
Đành thôi đã hết thật rồi
Phố xưa mưa trắng một trời lãng quên
Nhớ thương như sóng duềnh lên
Nghe thu mưa gọi thấm tên một người