Điễn đàn Đại học Phân tích 5 - ĐH Công Nghiệp TP.HCM



Join the forum, it's quick and easy

Điễn đàn Đại học Phân tích 5 - ĐH Công Nghiệp TP.HCM

Điễn đàn Đại học Phân tích 5 - ĐH Công Nghiệp TP.HCM

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Điễn đàn Đại học Phân tích 5 - ĐH Công Nghiệp TP.HCM

Latest topics

» help me help me help me
by maivthang Fri Mar 13, 2015 3:50 am

» Hyperchem bản crack và chem office v11 2008 của thầy Hải
by huuluong0814119 Thu Oct 10, 2013 11:10 pm

» gợi ý cách giải tin học ứng dụng nè
by thehd7 Thu Sep 12, 2013 4:35 pm

» game đánh bài online cực vui! tải miễn phí phiên bản 1.0.7
by like9x Sat Dec 01, 2012 9:21 am

» skygaarden-game trồng cây trên mây phiên bản mới cực kì thú vị
by like9x Fri Nov 30, 2012 2:30 pm

» myfish - game thiên đường cá online
by thuthuy Tue Oct 09, 2012 4:00 pm

» tải miễn phí game đánh bải vegas cực hấp dẫn
by thuthuy Tue Oct 09, 2012 3:14 pm

» PHIÊN BẢN MỚI NHẤT GAME MYZOO CỰC HOT !!!!
by thuthuy Mon Oct 08, 2012 4:49 pm

» phiên bản mới 1.2.6 game khu vườn địa đàng
by thuthuy Mon Oct 08, 2012 4:22 pm

» TẢI MIỄN PHÍ GAME KHU VƯỜN ĐỊA ĐÀNG CHO DẾ YÊU!
by thuthuy Sat Oct 06, 2012 11:02 am

» Anh Văn Chuyên Ngành Hóa
by boy_daknong Sun Sep 16, 2012 1:02 am

» Báo cáo thực hành hóa lý ^^
by boy_daknong Sun Sep 16, 2012 12:54 am

» TÀI LIỆU CHƯƠNG 1 MÔN PHÂN TÍCH SẮC KÝ ĐÂY......
by boy_daknong Sun Sep 16, 2012 12:51 am

» làm luận văn thuê
by love_keyofheart Fri Sep 14, 2012 11:20 pm

» viec lam ban thoi gian
by love_keyofheart Fri Sep 14, 2012 11:18 pm


    Lá thư dang dở cho anh

    tranhoai_bmt
    tranhoai_bmt
    Yêu quái kiến
    Yêu quái kiến


    Tổng số bài gửi : 322
    PT Points : 11607
    Thanks : 26
    Join date : 30/06/2010
    Age : 32
    Đến từ : Buôn Ma Thuột City

    Lá thư dang dở cho anh Empty Lá thư dang dở cho anh

    Bài gửi by tranhoai_bmt Fri Dec 17, 2010 2:17 am

    Lá thư dang dở cho anh
    Viết cho anh và nhớ đến anh mỗi khi em buồn dường như đã là một thói quen của em. Anh, lúc nào cũng là anh, vui hay buồn, đau khổ hay hạnh phúc em đều nhớ đến anh.
    Hình như em đã viết cho anh rất nhiều và chẳng biết có bao nhiêu điều đọng lại trong tâm trí anh. Tại sao lại yêu anh nhỉ? Tại sao lại là anh mà không phải là một người khác? Em đến bên anh thật vô tình và vô ý. Em không nghĩ rằng mình sẽ yêu anh hay sẽ có một điều gì đó đặc biệt giữa em và anh, nhưng rồi đến một ngày em nhận ra mình yêu anh biết nhường nào thì cũng là ngày anh kết hôn vời người ấy..Thật tệ. Em cũng không biết nữa, điều gì đã đưa đẩy em và anh đến với nhau và bước chân vào con đường tội lỗi. Chúng mình đã bên nhau một thời gian dài và đã có biết bao niềm vui, niềm hạnh phúc, chúng mình đã yêu nhau phải không anh? "Mình bên nhau chỉ là đam mê, khát khao. Mình bên nhau chỉ là những tháng ngày vui. Một tình yêu không ràng buộc, một tình yêu không đợi chờ. Anh hỡi anh!" Đó là lời một bài hát đó anh. Liệu có phải mình đến bên nhau như vậy không anh? Một tình yêu không ràng buộc giữa anh và em, giữa một người đàn ông và một người đàn bà? Dù tình yêu của chúng mình chỉ là tình yêu trăng gió hay bất cứ loại tình yêu nào thi em cũng đã yêu anh thật nhiều và em biết anh cũng có yêu em dù chỉ là một chút tình dư thừa thì em cũng đã rất hạnh phúc. Thời gian bên anh em đã trải qua biết bao cung bậc của tình yêu của cảm xúc, em thấy mình trưởng thành hơn, già dặn hơn, em thấy mình hiểu nhiều hơn về cái thứ mà thế gian vẫn thường gọi là tình yêu, em cũng quá hiểu cái cảm giác khi đợi chờ một người, ngóng trông một người, nhớ thương một người, hạnh phúc và đau khổ cũng vì một người. Buồn và đau nhiều lắm. Em sẽ nhớ mãi cái cảm giác mỗi lần đứng đợi anh tim em lại đập thật nhanh hay sự hồi hộp của ngày hôm trước nếu biết ngày mai được gặp anh, rồi thì cảm giác khi được anh âu yếm, rồi thì nụ hôn của anh.. Mỗi khi nghĩ đến anh hay mỗi khi đứng trước anh thì trái tim em lại không thể bình yên được...
    Sẽ không có ai yêu em như anh
    Anh đã từng nói với em rất nhiều lần: Em mà bỏ anh thì cũng chẳng có người đàn ông nào yêu em nhiều như anh đâu. Những lúc đó, em bỏ ngoài tai tất cả những điều anh nói.
    Khi anh làm chuyện sai, khi mình gặp quá nhiều khó khăn trong cuộc sống và em cảm thấy chán nản, không đủ nghị lực để vượt qua hay chỉ là những lúc mình giận dỗi vì những chuyện vớ vẩn, em luôn nói Chia tay với anh. Và trăm lần, à không ngàn lần như một anh năn nỉ, chờ đợi khổ sở vì em. Em không nhớ được hết những lần anh không ngủ đứng chờ em cả đêm dưới nhà em hay những lần anh chạy đến nhà em vào lúc nửa đêm về sáng. Em đã hành hạ anh rất nhiều, nhiều lắm! Và anh đã yêu em với cả trái tim anh. Trước khi gặp anh, em cứ mơ về một tình yêu vĩ đại của đời em. Em mơ em gặp được một người yêu em hơn cả bản thân người đó, yêu em hơn cả em yêu em và yêu em hơn cả ba mẹ em yêu anh. Rồi em gặp anh, cứ như giấc mơ thành sự thật vậy. Anh yêu em nhiều như em mơ, yêu em nhiều đến mức mẹ em yêu thương anh như con trai mẹ em vậy. Anh là người đàn ông duy nhất yêu em bằng tình yêu nồng nàn và hi sinh như vậy. Anh thương em, thương cả gia đình em. Anh lo cho em, cho cả gia đình em. Gia đình em yêu quí anh biết bao nhiêu. Anh lo cho em từng chút một. Anh coi em như báu vật của anh. Anh làm mọi chuyện có thể cho em mà không hề tính toán, nề hà. Em cũng yêu anh, yêu anh vô cùng. Nhưng anh vẫn có những lỗi lầm em không thể nào chấp nhận và tha thứ cho anh được. Đó là lý do làm mình xa nhau. Lần thứ 1001 em nói lời chia tay. Anh đã khóc rồi nói Anh sẽ buồn lắm nếu không được chăm sóc cho em, không được nhìn thấy em nữa. Em cứ nghĩ sẽ lại như mọi khi, mình sẽ lại trở về bên nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vì lúc đó em cũng đã nguôi giận và tha thứ cho anh rồi. Nhưng em đã lầm, anh đã dứt khoát.
    Mình xa nhau thật. Xa nhau thật khi gần 1 tháng sau, em hẹn gặp anh, khóc đến cạn nước mắt và mong anh quay về nhưng anh đã thay đổi. Lúc đó em cứ tự trách mình và dằn vặt với câu hỏi Tại sao? Rồi sau này bình tĩnh hơn, em nhận ra những rạn nứt giữa tụi mình đã có từ vài tháng trước đó. Và trái tim anh đã thay đổi. Khi người ta yêu nhau, người ta có cả vạn lý do để đến với nhau nhưng khi người ta xa nhau thì lại chẳng cần 1 lý do nào cả. Anh cũng vậy. Mình xa nhau. Anh nói em đừng nghĩ lỗi do em, lỗi do anh hay lỗi do cả 2, mình xa nhau chỉ là chuyện phải xảy ra như thế mà thôi. Anh không đưa ra 1 lý do nào cả. Em chỉ mất 1 tháng rưỡi để yêu anh nhưng cho đến giờ tức là cả gần 3 năm, em vẫn chưa quên được anh. Và em lại nhớ hơn bao giờ hết câu nói của anh...sẽ không có người đàn ông nào yêu em nhiều như anh. Anh sai rồi. Đáng ra anh phải nói sẽ chẳng có người đàn ông nào yêu em thật lòng như anh. Không ai anh ạ. Không ai cả. Yêu em như anh còn bỏ em mà đi thì với những người đàn ông khác, em có là gì??? Sau anh, em có gặp 1 người, em cứ tưởng người đó sẽ yêu em thật lòng. Nhưng không... Sẽ không ai yêu em thật lòng như anh. Em không còn tin vào tình yêu kể từ lúc đó. Em khép chặt lòng mình. Đôi khi em nhớ anh đến không chịu nổi. Đến bâ giờ anh vẫn chưa có ai và anh vẫn thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm em. Có lẽ điều làm em an ủi nhất trong chuyện mình xa nhau là lý do mình chia tay không phải vì người thứ 3. Những đau khổ em phải gánh chịu bây giờ là cái giá em phải trả cho những dằn vặt đau khổ em gây ra cho anh. Em mong, nếu kiếp sau mình gặp nhau, anh sẽ lại yêu em thêm 1 lần nữa còn kiếp này em biết chẳng bao giờ mình trở lại bên nhau được. Bởi em biết người như anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho em sau tất cả những chuyện đã xảy ra với em và chấp nhận con người hiện tại của em. Không bao giờ. Anh luôn đòi hỏi ở em sự trong sáng và thánh thiện đến hoàn hảo. Em biết. Em thương anh nhiều lắm! Bình an nha anh!
    tranhoai_bmt
    tranhoai_bmt
    Yêu quái kiến
    Yêu quái kiến


    Tổng số bài gửi : 322
    PT Points : 11607
    Thanks : 26
    Join date : 30/06/2010
    Age : 32
    Đến từ : Buôn Ma Thuột City

    Lá thư dang dở cho anh Empty Re: Lá thư dang dở cho anh

    Bài gửi by tranhoai_bmt Fri Dec 17, 2010 2:18 am

    Đến giờ em vẫn không tin
    Đã gần 6 tháng trôi qua nhưng em vẫn không thể tin được rằng em đã không còn có anh ở bên. Số phận đã đưa đẩy anh và em gặp nhau trong cùng một tổ chức. Có anh, em cảm thấy quãng đời sinh viên trôi qua thật nhanh với bao nhiêu kỷ niệm đẹp.
    Em là một cô gái rất nhút nhát, e dè, nhưng trước mặt anh, em lại trở nên mạnh mẽ, tháo vát. Có lẽ đó là đặc điểm khiến anh để ý đến em. Nhưng nếu anh không quan tâm, chăm sóc em nhiều như vậy, thì em đã không để lộ tình cảm với anh, không trở nên yếu đuối khi có anh ở bên. Từ khi đi học, có rất nhiều bạn trai yêu quý em, thể hiện tình cảm với em, nhưng em không cho phép mình được yêu để ảnh hưởng đến chuyện học hành. Và rồi cổng trường đại học đã mở ra trước mắt, thật may mắn khi em được lựa chọn vào hoạt động ở tổ chức hội sinh viên, và một năm sau em gặp anh.
    Anh là một người rất lạnh lùng, quả thật nhìn bề ngoài em không thê nhận biết được anh đang vui hay buồn, và em đã bị cuốn hút vào đôi mắt của anh, vào dáng người mạnh mẽ, chững chạc của anh. Hai năm hoạt động cùng nhau, tưởng chừng như có thể hiểu rất rõ về nhau, vậy mà cuối cùng em nhận đựơc câu trả lời em không hiểu anh, và anh không thể chia sẻ những việc lớn cùng em. Thật sự em cảm thấy đau khi nghe anh nói như vậy. Có một điều là đến bây giờ em vẫn không thể biết được đã bao giờ anh thật lòng xem em là bạn gái. Từng cử chỉ, thái độ, ánh mắt của em anh đều hiểu, luôn ở bên em khi em cần, vì em anh đã bênh vực em trước mặt moi người nhưng không để lộ sự thiên vị về em, vì em biết ở cương vị của anh, anh không thể làm thế. Hai năm hoạt động trôi qua đầy ắp những kỷ niệm khiến em không thể nào quên. Có lẽ là những đợt tình nguyện, trại hè xa nha. Lần đầu tiên em xa nhà mà không có bố mẹ ở bên, và anh là người duy nhất khiến em có cảm giác an toàn. Anh và em tuy hoạt động hai mảng khác nhau nhưng anh đã dậy sớm cùng em để lo cơm nước cho cả đội, rồi lo lắng cho em khi phải nấu cơm ngoài trời nắng. Thật buồn cười khi chỉ có mỗi anh và em bị ốm trong đội, rồi tối hôm đó anh đã thức cả đêm để trông em, tuy bị đau nhưng em thật sự hạnh phúc khi có anh kề bên. Rồi câu nói khiến em có cảm giác chúng minh như một gia đình " Anh đi làm nhé, trưa anh sẽ về sớm".
    Và kết thúc đợt tình nguyện đó có lẽ là một kỷ niệm không bao giờ em quên. Em là cô gái truyền thống và luôn đặt ra nguyên tắc "Nụ hôn đầu sẽ dành cho người bạn đời của mình". Nhưng chẳng ai nói trước được điều gì phải không anh? Rồi đợt tình nguyện năm sau, lẽ ra anh đã không đi, nhưng em biết vì lo em vất vả, anh đã một mình lên thăm đội, lao động cùng anh em và để tiện chăm sóc em. Nhưng anh vẫn lạnh lùng như vậy, sau một thời gian dài với những cử chỉ quan tâm, chăm sóc anh vẫn chưa một lần nói yêu em. Em biết vì mối tình đầu đã khiến anh tổn thương, nên em vẫn chờ, em tin tình yêu của em có thể cảm hóa anh, khiến anh tin vào tình yêu. Nhưng có lẽ em đã nhầm, anh cần nhiều thời gian hơn nữa để xem lại tình cảm của mình. Và em không thể chờ đợi, không thể chịu đựng được cảm giác có người yêu như không vậy vì chưa một lần anh tỏ tình với em ngoài những cử chỉ âu yếm, những nụ hôn nồng ấm. Anh có biết cảm giác đau thế nào khi mọi người hỏi em có người yêu chưa, em biết trả lời thế nào đây? Em đâu phải cô gái dễ dãi, cũng không muốn mạo hiểm. Anh có nhớ em đã hỏi anh "Liệu em có quá mạo hiểm khi yêu anh?" và anh đã trả lời "có lẽ vậy". Thật sự cuối cùng đến bây giờ em vẫn không thể hiểu được anh, không thể biết được tình cảm anh dành cho em là gì. Và đấy có được gọi là mối tinh đầu của em không anh?. Và điều gì đến rồi cũng sẽ đến, khi anh và em không còn hoạt đông hội nữa cũng là lúc chúng ta ít có cơ hội gặp nhau, và sự quan tâm của anh cũng không còn như trước. Em là con gái, em không thể cứ phiêu lưu, mạo hiểm được nữa, và ngày đó cũng đã đến. Anh không còn ở bên em nữa. Em sẽ không bao giờ quên con số 30, đó là ngày em trao nụ hôn đầu đời, ngày sinh nhật anh và cuối cùng là ngày anh và em chia tay trong nụ hôn cuối. Em cứ nghĩ minh sẽ khóc, khóc thật nhiều nhưng không hiểu sao em chỉ biết im lặng ngồi sau anh rồi chào anh lần cuối. Đã 5 tháng 12 ngày trôi qua, nhưng em vẫn không quên được anh, vẫn hy vọng một phép nhiệm màu sẽ đến.
    Cảm ơn anh vì đã cho biết thế nào là tình yêu, mùi vị của tình yêu, đắng cay ngọt bùi đều đủ cả. Để đến giờ em vẫn không thể nào tin được em đã mất anh. Lời cuối cùng em muốn gửi tới anh " Em nhớ anh nhiều lắm, bé bự đáng yêu của em"

    Em đã thua
    Khi viết cho anh những dòng này, em đã biết rằng mình đã thua. Em thua, em thua vì em không thể giữ em bên mình. Chúng ta đã có những ngày thật hạnh phúc, một tình yêu thật đẹp và ngọt ngào, một tình yêu đã vượt qua bao nhiêu sóng gió.
    Đã có những lúc chúng ta mơ tới một tương lai và cuộc sống với sự nghiệp của 2 đứa, cả hai đã cùng phấn đấu... Nhưng cuối cùng chúng ta vấn đi trên hai con đường khác nhau, con đường anh đi không có em. Em đã làm hết mình để giữ lại tình yêu của mình, em đã làm mọi cách, em không tin rằng mình sẽ chia tay vì em rất yêu anh, em cũng cho rằng anh cũng như thế. Khi anh nói ra lời chia tay, em đã rất suy sụp, nhưng trong thâm tâm vẫn mong anh trở về vậy là em đã kéo anh về bên em. Em luôn tin rằng những gì anh nói là sự thật, rằng chúng ta chỉ tạm xây dựng sự nghiệp, và một lúc nào đó chúng ta sẽ lại đi trên một con đường. Thật ngốc đúng không anh? Và rồi sau 5 tháng xa nhau chúng ta gặp lại, em biết mình đã thua, em thua vì lý do anh đưa ra, em thua vì em biết sự thật lý do chúng ta phải chia xa, em thua vì cái quyết tâm xa em của anh, em thua vì em trong anh đã không còn ý nghĩa nữa, không đến 30% phải không anh? Khi viết những dòng này thì em biết mình đã thua rồi. Chỉ mong anh trưởng thành hơn. Anh đừng để người đến sau em phải đau khổ như em anh nhél! Em thua nhưng hãy chỉ cho em là " Gấu con" thôi anh nhéL!!!! Mong anh hạnh phúc và thành đat. .
    tranhoai_bmt
    tranhoai_bmt
    Yêu quái kiến
    Yêu quái kiến


    Tổng số bài gửi : 322
    PT Points : 11607
    Thanks : 26
    Join date : 30/06/2010
    Age : 32
    Đến từ : Buôn Ma Thuột City

    Lá thư dang dở cho anh Empty Re: Lá thư dang dở cho anh

    Bài gửi by tranhoai_bmt Fri Dec 17, 2010 2:18 am

    Em không biết
    Đến tận bây giờ khi ngồi viết những dòng này cho anh, em vẫn không biết trái tim mình đang nghĩ gì.Mong manh quá anh à. Ngày em quyết định từ bỏ tất cả để đến bên anh, em đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng lí trí dù có tỉnh táo đến đâu vẫn không thắng nổi trái tim đang rạo rực niềm yêu.
    Em đã nghĩ rằng mình có thể vượt qua tất cả khó khăn trước mắt, em chấp nhận từ bỏ công việc ổn định, bỏ cả gia đình đang ngày đêm lo lắng cho em, bỏ qua tất cả dư luận... Bỏ qua hết anh à! Đến một miền đất mới, nơi ấy có anh thương yêu đang từng giây từng phút ngóng chờ. Em những tưởng mình sẽ được anh đón nhận với tâm trạng vui mừng khôn xiết. Anh sẽ ở bên em để luôn động viên em trong giai đoạn khó khăn này... Em đang thất nghiệp! Nhưng em vẫn không dám nhờ vả anh, vì em nghĩ anh cũng đang khó khăn. Là một công chức nhà nước, anh còn vất vả trong mưu sinh lắm. Nhưng em tin anh là người có chí, anh sẽ không bao giờ để em phải lo lắng. Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy! Em đã tìm cho mình được một công việc làm thêm để anh không phải bận lòng. Dù công việc vất vả và đồng lương không được cao cho lắm nhưng em tự nhủ, đó là khó khăn bước đầu, mình sẽ cố gắng, rồi lòng kiên trì sẽ được đền đáp. Giờ hai đứa phải tập trung vào nhiệm vụ lớn trước mắt là tìm một công việc ổn định và phù hợp với em. Em nghĩ đơn giản thế thôi! Tình yêu sẽ là động lực để hai đứa có thể đi đến hạnh phúc thật sự. Nhưng... anh lại không nghĩ vậy! Hồi trưa nay khi nghe anh nói rằng bố mẹ ngoài quê anh không muốn anh tiếp tục quen em vì em chưa có công việc ổn định, lại không xinh xẻo lắm.
    Trời ạ! Em không ngờ trong mắt mọi người mình lại là người như vậy. Ngày xưa khi ngỏ lời yêu em, anh bảo vì em ngoan hiền, học giỏi, không xinh nhưng dễ thương. Lúc đó em có rất nhiều người tán tỉnh, và tất cả họ cũng đều thương em vì những điều đó. Nhưng không hiểu sao em lại chọn anh! Quyết định quen anh là cả một khó khăn với em. Vì lúc đó tất cả mọi người thân quanh em đều phản đối, họ không muốn em yêu anh, vì họ nhận ra anh không yêu em nhiều như em tưởng, và em sẽ khổ... Bỏ qua tất cả, em vẫn yêu anh! Ra trường, kiếm được một công việc ổn định ở quê nhà. Dù không nói ra nhưng ba mẹ đều muốn em làm luôn ở đây và lấy một anh chàng ở quê. Âm thầm, em vẫn yêu anh. Sự xa cách càng làm cho tình yêu trong em lớn lên. Đến khi em quyết định từ bỏ tất cả để theo anh, tức là em đã muốn làm vợ của anh! Tình yêu của hai đứa đã trải qua nhiều thử thách! Mình đã vượt qua hết. Nhưng hôm nay, khi nghe anh nói những lời ấy, trái tim em như quặn thắt. Nếu thật sự bố mẹ anh không muốn chúng mình quen nhau, liệu anh có từ bỏ em không. Nếu thế thì coi như những cố gắng nỗ lực của em trở thành công cốc à... Sao anh không nghĩ đến những suy nghĩ của em mà lại nói ra những lời như vậy. Em thật sự rất buồn! Và... có thể ngày mai em sẽ quay trở về! Về với ba mẹ, với bạn bè, với những người luôn yêu thương và trân trọng em. Vĩnh biệt anh!!!

    Vẫn tồn tại một quá khứ
    Ngay từ lần đầu tiên anh đã trêu em là người yêu của anh rồi,em cười và đùa theo rằng mình và bạn yêu nhau nhé. Giờ nghĩ lại em thấy buồn cười quá, cứ thế anh đi vào trong trái tim em lúc nào không hay biết.
    Chơi với nhau chỉ trong thời gian ngắn mà em và anh đã như quen nhau từ lâu vậy, thân thiết đến nỗi nhưng chuyện buồn vui anh đều kể cho em nghe hết. Chuyện anh vừa chia tay người yêu, chuyện anh chán đời bỏ học đi chơi, chuyện anh đánh nhau em đã tự nhủ lòng mình rằng nếu em và anh yêu nhau thì em sẽ yêu anh hết mực, sẽ không bao giờ chia tay, không bao giờ làm anh buồn phiền.
    Và rồi chúng mình yêu nhau, cũng đã gặp những sóng gió và cùng nhau vượt qua, những tưởng rồi sẽ có một kết thúc đẹp mà hai đứa hằng mơ ước. Anh nhớ không, em và anh đã nghĩ tên con của mình dù là trai hay gái thì cũng sẽ đặt tên là Phương Anh. Mặc dù gặp nhau thường xuyên nhưng mình vẫn viết thư cho nhau hằng ngày. Em đã khuyên anh phải học hành chăm chỉ, không đánh nhau nữa, bao nhiêu điều tốt đẹp nhất em đều em đều mong anh có được. Anh đã nghe lời em mà không phàn nàn một tiếng, nhưng lại có những người bạn không thích anh như thế, họ nói anh quá mềm yếu, anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Anh bỏ ngoài tai và vẫn gắng sức làm em vui, làm em hài lòng. Nếu chỉ có thể thì chắc rằng mình đã nên vợ nên chồng rồi anh nhỉ.
    Không biết do mình không có duyên đến được với nhau hay tại tình yêu của em không đủ lớn để vượt qua điều đó. Ngày sinh nhật bạn, em và anh trong lúc chờ đợi để đến thì lại xảy ra chuyện không được phép, anh đã có lần hứa với em là không quan hệ trước khi cưới nhưng anh đã không làm được điều đó. Em đã khóc rất nhiều vì sợ và vì em không thể chấp nhận được sự thật ấy. Em suy sụp rất nhiều, em chán nản, không thể tha thứ cho anh nên em đã nói lời chia tay. Anh buồn và hối hận lắm, anh van xin em hãy tha thứ cho anh và hứa sẽ bên em mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng không hiểu sao em lại không thể tha thứ, không thể yêu anh thêm nữa. Có thể mọi người cho là em quá khắt khe với anh nhưng em là vậy. Thế là mình đã chia tay, anh đi học nghành công an, em theo con đường học của mình, rồi hai đứa rẽ sang hai lối đi khác nhau. Trước khi lên đường, anh nói rằng anh sẽ chờ em trong bốn năm, nếu em thay đổi ý định thì em có thể tìm anh bất cứ lúc nào, anh sẽ đến bên em. Trong suốt thời gian đó em không hề nói lời muốn quay lại mặc dù anh cố gắng làm đủ mọi cách để em về bên anh.
    Thời gian đó, anh đi học, tập luyện gian khổ vậy mà anh vẫn nghĩ đến em, anh đã kể cho bạn bè cùng khoá về em, họ còn nói anh phải cảm ơn em vì yêu em thì anh mới là một người có ích cho xã hội, mới có ngày hôm nay, nếu không thì anh trở thành một thằng lưu manh lâu rồi. Em biết trong sâu thắm trái tim em, anh vẫn có vị trí rất lớn đối với em, rằng anh có ý nghĩa với em rất nhiều. Nhưng em lại không thể quay lại, em thật ngốc phải không, để bây giờ em hối hận và nhận ra rằng em vẫn còn yêu anh.
    Em nhận ra điều đó cũng quá muộn rồi, ngày anh đi lấy vợ thì cũng là ngày em nhận ra em không thể yêu thêm một ai nữa. Đến tận ngày cưới anh vẫn nói yêu em, vẫn nhớ em. Anh chỉ vào ảnh cưới và nói với em rằng đáng lẽ ra cô dâu là người khác cơ. Em thấy nhói đau anh ạ, buồn lắm, muốn khóc lắm nhưng lòng kiêu hãnh không cho em làm vậy, và cũng đã quá muộn rồi.
    tranhoai_bmt
    tranhoai_bmt
    Yêu quái kiến
    Yêu quái kiến


    Tổng số bài gửi : 322
    PT Points : 11607
    Thanks : 26
    Join date : 30/06/2010
    Age : 32
    Đến từ : Buôn Ma Thuột City

    Lá thư dang dở cho anh Empty Re: Lá thư dang dở cho anh

    Bài gửi by tranhoai_bmt Fri Dec 17, 2010 2:18 am

    Ngày xa anh
    Em và anh thời mặn nồng yêu thương, thứ tình cảm dạt dào chân thành. Mình yêu nhau mà quên hết những lo toan ưu phiền. Rồi một ngày anh lên đường vào miền đất mới, Sài gòn mến yêu để làm việc.
    Em đã đợi anh về trong tiếng khóc hân hoan hy vọng một ngày nào đó khi xong việc rồi anh sẽ về bên em. Anh sẽ ôm chặt em vào vòng tay thân thương ấy. Lúc đấy sao mà...
    Ngày xa anh… Em thưởng cho mình cái cảm giác sung sướng, cứ mỗi khi thêm vào một điều mới mẻ trong chuỗi những phát hiện của em về anh, tựa như một đứa trẻ lần đầu tiên khám phá ra một điều gì đó rất thú vị.
    Ngày xa anh… Em học được cách tận hưởng và biết ơn mọi khoảnh khắc em được đón nhận mỗi ngày. Cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng như em vẫn nghĩ nhưng em vẫn thấy nó thật đáng yêu. Mỗi ngày với em là một món quà quý giá, khi mở nó ra em thấy anh trong đó.
    Ngày xa anh… Em hay lượn xe lòng vòng xuống phố. Thèm cái cảm giác được ngồi sau ôm anh như những ngày trước.
    Ngày xa anh… Em thấy yêu những mảng màu đêm tĩnh lặng huyền bí. Yêu ánh trăng… Tưởng tượng anh cũng đang nhìn lên trăng như em… Một cảm giác thật khó tả.
    Ngày xa anh… Em yêu cũng nhiều và viết cũng nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Viết về những gì tim anh-tim em trong đó. Những lá thư chưa bao giờ gửi. Những điều ước gửi vào những ngôi sao trên bầu trời. Đợi anh về tương lai sẽ nhiệm màu hơn.
    Ngày xa anh… Em cảm giác như trái đất này vô cùng nhỏ bé, mọi nơi trên thế giới đều rất gần nhau. Như thể Sài Gòn và Hà Nội là hai thành phố sát nhau vậy.
    Ngày xa anh… Em thậm chí còn không thể tin nổi mình đã trở thành một fan cuồng nhiệt của thành phố ấy, con người nơi ấy mặc dù chưa bao giờ em đặt chân tới. Nhưng giờ nó xôn xao trong lòng em một cảm giác về anh.
    Ngày xa anh… Em đặc biệt thích câu hát “như chưa từng có những phút lìa xa… Những con đường anh đi rồi cũng đã đưa anh về bên em…” Cái bài hát “chân tình” mà em vẫn rất thích. Anh nhớ không?
    Ngày xa anh…Anh đang ở đâu? Không phải Sài Gòn, Không phải Hà Nội cũng không phải một nơi nào khác… Mà, anh đang ở đây, ngay trong tim em!.
    Anh ơi! Giờ đây em ngồi khóc trong tuyệt vọng, mong mãi anh cũng đã về, vậy mà chúng mình lại “Xa nhau mãi mãi”. Tưởng rất gần mà lại rất xa lạ! Làm sao em có thể quên được những kỷ niệm về anh bây giờ?
    Hai cảm giác trước kia và bây giờ cứ đan xen lẫn lộn rằng ré trái tim em, giường như có một sự mâu thuẫn không bao giờ giải thích được. Đúng như vậy đấy anh à.
    Hồi anh ở trong nam, em khóc khóc trong hy vọng anh sẽ trở về, còn bây giờ anh đang ở Hà Nội thì em lại khóc khóc trong tuyệt vọng “Anh sẽ trở về”.
    Ngày xa anh… Em mượn tiếng khóc đượm buồn mang nỗi lòng không nhớ để quên anh đi. Vậy mà mãi, mãi mà em vẫn không làm được.
    Ngày xa anh… Em học được một kinh nghiệm sống yêu thương, thực ra cuộc sống chỉ là một màu đen không lối thoát. Bước mãi rồi cũng đến đích nhưng là cái đích của sự ra đi mãi mãi.
    Ngày xa anh… Em lượn vòng quanh phố phường, nơi lần đầu tiên mình yêu nhau, nơi cổng trường đại học của anh…để mơ nhìn thấy anh, mơ một ngày nào đấy anh sẽ đứng ở đó đợi em… Mãi mà cũng chẳng t hể tỉnh giấc. Cứ miên man miên man chìm trong cảm giác nhớ thương anh vô hạn.
    Ngày xa anh… Em căm ghét Sài Gòn, nếu nó không mang anh đi thì giờ em đâu mất anh như thế này… Chính nó đã làm trái tim em đau đớn khi ngày anh trở về chỉ là “Mình chia tay nhau nhé”.
    Ngày xa anh…Em hận bản thân mình, hận cuộc đời không mấy êm đềm đã để em gặp anh rồi lại để em rời xa anh. Tất cả là tại em, em ngang ngược quá chính em đã làm mất anh. Em biết trách ai bây giờ hả anh?
    Ngày xa anh… Em viết rất nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Những lá thư mà luôn nằm trong “dratf”. Vì anh đã từng nói gì nhỉ?”Anh sợ nhìn thấy chúng”. Chỉ với câu nói này thôi anh đã làm em khóc suốt một tháng liền. Em phải làm thế nào hả anh?
    Ngày xa anh… Anh ở đâu rồi thế? Anh đang ở nơi đâu, một góc cuộc sống trong tim em. Luôn hiện hữu sống động như có linh hồn.
    Như vậy đấy, giờ đây em chỉ “Ước Gì” thôi! Ngày mùng 3.6 năm ấy thật định mệnh và cũ ;ng thật tạo hoá.
    Em yêu anh!Em yêu anh! Em yêu anh!... Mãi cũng chỉ yêu mình anh, cả đời này cũng chỉ yêu mình anh. Nếu kiếp này đã không có duyên, anh đã bỏ em ngang lại giữa đường. Lý trí đã không để em bước tiếp nữa, thì đó là số phận. Em không trách anh, nhưng lại càng trách bản thân mình. Thì kiếp sau anh, anh nhớ phải tìm em nhé. Vì em sẽ đợi anh.
    tranhoai_bmt
    tranhoai_bmt
    Yêu quái kiến
    Yêu quái kiến


    Tổng số bài gửi : 322
    PT Points : 11607
    Thanks : 26
    Join date : 30/06/2010
    Age : 32
    Đến từ : Buôn Ma Thuột City

    Lá thư dang dở cho anh Empty Re: Lá thư dang dở cho anh

    Bài gửi by tranhoai_bmt Fri Dec 17, 2010 2:19 am

    Tạm biệt người yêu suốt đời của em, anh hãy hạnh phúc vào nhé! Dù không được bước cùng anh trên cùng một con đường, nhưng hãy để em được bước bên cạnh con đường anh qua! Vì em muốn nhìn thấy anh được hạnh phúc. Đó mới là cuộc sống của em những ngày còn lại.
    Hãy tha lỗi cho em vì tất cả những gì đã xảy ra, em ngang ngạnh, bướng bỉnh và láo nữa. Nhưng em yêu anh!Anh hãy luôn nhớ như vậy nhéCảm giác khi không còn anh trong đời
    Đến bây giờ thì mọi chuyện cũng đã qua. Nhưng có lẽ chưa bao giờ em phải trải qua cảm giác khó khăn và hoảng loạn đến vậy. Chỉ cần nghĩ lại thôi là em vẫn có thể cảm nhận được rất rõ từng giờ, từng phút của sự mỏi mòn, của sự tuyệt vọng và của sự chán chường và em vẫn có thể khóc hu hu như khi em còn đang giận anh.
    Em không làm được việc gì hết. Cứ thẫn thờ, vô cảm và hoang mang. 3 ngày hay 30 năm anh nhỉ? Em không định nghĩa được thời gian nữa. Cứ ra bộ lạnh lùng, bất cần nhưng em lại cứ âm thầm khổ đau chờ đợi thời gian trôi qua. Em không thể ngờ quên anh lại khó khăn đến vậy. Thế mới biết, anh quan trọng đối với em đến nhường nào! Ngày đầu tiên em quyết tâm không nhớ đến anh nữa, không nhắn tin, không chờ đợi điện thoại và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa nhưng anh chẳng bao giờ biết được điều đó đã hành hạ thể xác và tâm hồn em như thế nào đâu. Suốt cả ngày em lao đầu vào công việc để mong quên được anh, nhưng khi đêm về thì em lại không thể gạt anh ra khỏi tâm trí. Em đã khóc nhiều lắm anh biết không? Có những lúc tự nhiên nước mắt cứ chảy ra khi em đang cố dỗ giấc ngủ đến với mình.
    Cảm giác cô đơn, trống vắng khi thiếu anh đã khiến em không thể tự lừa dối lòng mình được nữa. Ngày thứ nhất trôi qua, em tự hài lòng bởi suốt cả ngày đã không buồn, không nhớ anh, không cần anh nhưng anh ơi, đó chỉ là giây phút tự dối lòng mình thôi. Em nhớ anh nhiều lắm, em muốn nhìn thấy anh, muốn lại được nghe những lời yêu thương, những chăm sóc, nâng niu anh vẫn dành cho em. Em nhớ lắm cảm giác được ôm anh thật chặt, thật chặt để cảm nhận sự bình yên của tình yêu nồng nàn anh vẫn dành cho em. Còn bao nhiêu điều nữa em luôn mong muốn ở anh. Em thèm cảm giác được nhõng nhẽo hay hành hạ anh để anh phải năn nỉ em. Nhưng lúc này em đang phải chấp nhận cảm giác không có anh. Sang ngày thứ 2, tỉnh giấc là những hình ảnh, ký ức về anh lại hiện ra trong em. Sao kỳ lại vậy? Lúc mình hạnh phúc bên nhau, em không bao giờ có cảm giác đó. Hình như nỗi buồn nó đi theo em cả trong giấc ngủ nên khi em vừa thức giấc là nó lập tức xuất hiện? Em ước ao được nghe tiếng nói của anh hay chỉ 1 cái nhắn tin anh gửi cũng được. Vậy mà anh cứ im lặng để em rã rời, chơi vơi khi ra tới Hà Nội.
    Cảm giác không có anh ngay tại nơi anh đang sống đã làm em ngã quỵ vì bệnh. Em đã cố gắng bắt tay ngay vào công việc để không nhớ về anh, không bấm điện thoại gọi cho anh. Nhất định là không gọi cho dù em đang cồn cào vì nhớ, dù cho em biết chắc rằng chỉ cần em gọi là anh sẽ đến bên em, bất kể em đang ở nơi đâu. Nhưng em sẽ không làm như vậy và mãi mãi không bao giờ là người làm lành với anh. Đêm đó, em lại thức và khóc. Bao nhiêu tấm hình chụp chung của 2 đứa em lôi ra và xem hoài, xem mãi…đến khi cồn cào vì nhớ thì em đã xóa hết tất cả để khỏi nhìn thấy nó nữa. Nhưng em vẫn để lại vài tấm vì sợ mất hết dấu tích của anh và em. Em đã tự biện hộ rằng “mấy tấm này đẹp quá, xóa sẽ uổng và mai sau không có lại được nữa”. Nhân tiện, em xóa luôn tên của anh trong điện thoại. Em đang cố gắng để quên anh mà! Sáng hôm sau, vừa đặt chân lên chi nhánh, anh giám đốc đẹp trai bảo “em bị bệnh hả” bởi thấy bộ mặt bơ phờ của em sau 2 đêm thức trắng vì giận anh. Lúc đó em muốn ngã quỵ vì mệt. Em biết mình đã cạn kiệt sức lực và không còn muốn gì. Ngày thứ 3, có lẽ do sự cố vấn của con “bạn già” của em nên anh đã nhắn tin rồi điện thoại năn nỉ em. Em vẫn cương quyết không gặp nhưng tại anh “lì” quá. Cứ đòi gặp em cà phê 1 chút thôi… Em đồng ý và trong đầu đã vạch ra bao nhiêu kế hoạch để hành hạ anh. Vậy mà khi 2 đứa ngồi cà phê em đã chẳng nói gì bởi nước mắt em cứ chảy ra. Em không muốn khóc nhưng em cũng không thể ngăn cản được nó đừng chảy ra. Em khóc vì tủi thân, vì hạnh phúc với cảm giác lại được gần bên anh, lại được nhìn thấy ánh mắt si tình của anh dành cho em…Bởi em đã quen với ánh mắt đó rồi. Em chỉ muốn nó dành riêng cho em mà thôi. Em yêu anh nhiều lắm phải không anh? Anh có cảm nhận được điều đó không? Có bao giờ anh sẽ phụ lại tình yêu em dành cho anh không? “Em vẫn biết yêu là sẽ đau, chia tay là sẽ khổ” nhưng chưa bao giờ em ngờ được rằng nỗi đau ấy lại lớn đến thế. Em vẫn đang khóc khi ngồi viết cho anh những dòng chữ này đấy anh có biết không, em ước rằng anh sẽ chạy đến...ôm em vào lòng để em được khóc trong niềm hạnh phúc khi biết em vẫn có anh trong đời em! Em yêu anh...yêu nhiều lắm
    Bình yên là lúc lắng nghe tim mình lên tiếng.
    Một ngày như mọi ngày, em chợt giật mình tỉnh giấc, chúng mình đã xa nhau một năm, đã không còn nói chuyện và gặp nhau 5 tháng.
    Có đôi lúc hình ảnh anh bất chợt đến trong cơn mưa đầu hạ, dưới bầu trời u uất giăng kín mây đen. Vội vã hòa vào dòng người đang hối hả lưu thông trên đường, dưới mưa, trong tiếng còi inh ỏi của những chiếc xe vội vã, trong sự chen lấn của những người có vẻ gấp gáp hơn thế... Bên ly cafe nâu đá lạnh, thói quen mà em lại nghiền ngẫm hơn từ ngày xa anh. Cảm nhận được vị đắng cafe, vị ngọt của sữa và vị lạnh của đá... đã ai nói với em đá có vị lạnh chưa anh? Em đang ngồi một mình, không cảm giác hồi hộp chớ đợi ai đó, mong ngóng ai đó.
    Một mình nhưng bình yên, anh à. Chỉ nhớ nhiều khi những cơn mưa bất chợt đến và rồi những nỗi nhớ đó lại bị dòng cuộc sống cuốn trôi, trôi mãi. Bây giờ em đã chấp nhận được rằng "mưa không còn chan chứa kỷ niệm về anh nữa ", em đã từng đi dưới mưa không biết bao lần. Đi để nguôi đi nỗi nhớ anh, để quên anh hay để xua đi nỗi cô đơn trong lòng... Trong em vẫn giằng xé những cảm xúc, mặc dù biết rằng anh không muốn câu chuyện của chúng mình được viết thêm dòng nào nữa. Em sẽ đưa mình về chốn riêng của chính em, nơi đó trái tim em vẫn được tự do yêu anh, nhớ anh và mơ về anh, nơi đó vẫn còn lưu giữ bao điều tốt đẹp về anh. Đó là chốn bình yên của riêng em, Bi ah.
    Cả vợ và bồ tôi đều muốn chết
    Tôi là một người đàn ông năm nay 31 tuổi, tôi lấy vợ được 5 năm và có một cháu gái được 4 tuổi. Vợ chồng tôi đều là cán bộ công chức nhà nước và có một cuộc sống khá ổn định.
    Bản thân tôi là một người như mọi người nhận xét là tôi là sống có trách nhiệm, nhiệt tình với công việc, có vị trí trong xã hội và có khả năng tiến thân rất tốt. Cuộc sống của chúng tôi cứ bình thường diễn ra. Nhưng có những điều tôi cũng không thể ngờ được lại xảy ra đối với tôi.


    Ảnh minh họa.
    Trong một lần đi công tác giao lưu với một cơ quan bạn, tôi có quen một cô bạn đồng nghiệp, mới đầu anh em chỉ quý mến nhau, có chuyện gì trong công việc va gia đình đều chia sẻ cùng nhau. Thế rồi dần dần tình cảm của chúng tôi càng ngày phát triển, tôi và cô ấy rất hiểu nhau, chia sẻ giúp đỡ trong cuộc sống và trong công việc, và rồi tôi và cô ta đã yêu nhau và có tình cảm rất sâu đậm.
    Thế rồi, cái kim trong bọc cũng đã bị lộ ra, vợ tôi và gia đình đã biết chuyện, chúng tôi đã cãi nhau, vợ tôi và cô ta đã nói chuyện và chửi nhau qua điện thoại, tôi đã hứa với gia đình và vợ là sẽ không tiếp tục mối quan hệ đó nữa. Nhưng thực tế, tôi đã không thể làm được, tôi và cô ta vẫn tiếp tục quan hệ. Tôi biết là lỗi do mình gây ra, mình tự làm cho nên tôi không dám trách mình. Nhưng bây giờ cả vợ tôi và cô ta đều có những biểu hiện không muốn sống, tôi rất hoang mang.
    Thực tế bây giờ giữa tôi và vợ chỉ còn trách nhiệm, tình cảm cũng đã bị phai nhạt, tôi rất ngại khi về nhà. Còn tôi thấy tình cảm dành cho cô bạn nhiều hơn, tôi thấy rất vui và hạnh phúc khi được ở bên cạnh cô ta. Tôi không muốn con mất cha, vợ mất chồng, nhưng nếu cứ phải sống mà suốt ngày vợ cứ dị nghị, không tin tưởng tôi và tình cảm giữa tôi và vợ đã mất rồi thì tôi cũng không chịu được. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
    Xin trân trọng cám ơn!
    Phan An

    Sponsored content


    Lá thư dang dở cho anh Empty Re: Lá thư dang dở cho anh

    Bài gửi by Sponsored content


      Hôm nay: Sun May 19, 2024 6:01 pm